Đã bao lần vùng vẫy giữa cơn mơ
Nên giấc ngủ, đôi khi thành đáng sợ
Những đêm trăng, ngắm cung Hằng, thao thức
Bóng đèn đường vàng vọt ngã bơ vơ …
Chiều hôm qua mưa trắng rơi đầy ngõ
Sợi ngắn dài, sợi buồn bã … người ơi
Ai đưa tới 1 vùng trời sũng ướt
Cánh chim chiều ngơ ngác giữa hoang sơ
Như cơn mơ đến đi đều rất vội
Mà dư âm đọng mãi chẳng ngại ngần
Nhánh rong hoài theo con nước, mong manh
Về đâu hở, bến bờ xa xăm quá
Trong đêm đen nhè nhẹ tiếng kinh thầm
Làm sao gỡ con tim rời nỗi nhớ
Những chiếc lá đêm hè buông hơi thở
Động vườn khuya và động cả lòng thơ
Tay mở thử trái tim hằn dấu tội
Tự trách mình, vết cắt vẫn còn đây
Bỗng thầm mong giấc ngủ giữa đêm dài
Không tỉnh giấc, (đừng bao giờ thức dậy !)
Có nụ cười hòa nước mắt hôm nay
Khi tư tưởng cuồng quay và xáo trộn
Có khối óc phân chia điều thuận nghịch
Nên con tim bối rối chẳng đường đi
Những cơn mơ dắt linh hồn về cội
Buổi tinh sương, lạc lõng khóc trong lòng …
7/10/02
HTC
Leave a Reply