Chị ngồi xuống gốc sung khô đầu ngõ,
mái tóc vừa mới nhuộm vẫn còn xanh
lá lao xao cây hát điệu yên lành
gốc sung chảy nhựa đầy như máu đổ
kể từ đấy người đi không về nữa
cây sung già mặc niệm đứng suy tư
mẹ bảo rằng căn nhà quá âm u
thôi hãy chặt cây sung làm cũi đốt
và giống chị gốc sung giờ cô độc
chảy những giòng như lệ đã đầy vơi
đêm vô tư sao sáng ở trên trời
chị bất giác mong anh về da diết
anh vẫn bảo chị ngày xưa mắc biếc
sáng như vì sao sáng giữa đêm đen
cây sung xưa xanh lá đứng dịu hiền
như đồng loã nụ hôn đầu vụng dại
chị bất giác lại thở dài tê tái
đáng lẽ ra hy vọng chết lâu rồi
hai mươi năm hờ hững tháng năm trôi
nếu còn nhớ anh đã về gặp lại
mẹ của chị đem cành sung đốt củi
cháy như lòng chị cháy giữa đêm thâu
một lần thôi tiễn biệt mối tình sầu
rồi lụi tắt trong màu tro xám lạnh
tháng 8 năm 2000
NQNV
Leave a Reply