Tôi đem ước mơ gieo trên cánh đồng thơ
Thơ cằn cỗi và trời gây hạn hán
Không mưa xuống nên tình tôi khô cạn
Ước mơ tôi năm ấy bị mất mùa
Tôi ngẩng đầu mong đợi một cơn mưa
đem thơ uống mãi hoài không hết khát
Em xa quá nên tình tôi thất lạc
Tôi khản cổ gọi hoài em nơi đâu
Tôi đi lang thang giữa những nỗi đau
Ăn xin tình em như hành khất
Bỗng chạm phải nỗi đau mình rất thật
bởi tình ngheò nên tôi mất em.
tháng 7, 1997
NQNV
Leave a Reply