Cổ nhân thường thắp trăng đầu ngõ
Đom đóm thay đèn để đọc thơ
Tôi cũng bâng khuâng như người cũ
Lấy hồn đốt sáng rọi tâm thơ
Cổ nhân chống gậy đi lên núi
Từ 1 nơi cao để thấy mình
Bé nhỏ nhưng mà sao vĩ đại
Cuộc đời sấp ngửa rỏ u minh
Tôi lao mũi nhọn đi vun vút
Đại lộ phơi ngang để thấy mình
Bóng nhỏ xiêu xiêu chiều biển rộng
Già đời chưa hết kiếp lêng đênh
Cổ nhân ăn giá mùa đông lạnh
Hâm rượu nhìn trời tuyết trắng phơi
Ngõ trúc đếm mùa thu chậm đến
Gậy khua xao xác lá vàng rơi !
Tôi nhai cơm sỏi lòng cô độc
Cạn mấy li rồi vẩn chẳng say
Cố mở hồn ra mà ngóng đợi
Chút gì nhung nhớ trời đêm nay
Cổ nhân tắm mát ao mùa hạ
Mấy cánh hoa sen lạc tới gần
Chim bổn vút cao rơi tiếng hót
Giật mình cá động nước trong xanh
Tôi nghe máy lạnh rên thê thảm
Hồn Đông phương lạc tự bao giờ
Mấy giọt mồ hôi trên nếp trán
Ưu tư bổ chạy đuổi theo mơ
Cổ nhân ngoảnh mặt kiếp phù sinh
Tôi có gì vui với ảo hình
Hư thực lên men từ dạo ấy
Lợi danh hỗn loạn với điêu linh
Đêm nay nâng chén thương người củ
Rượu Hoàng hoa mà cay cả môi
Phấn bụi thời gian về lớp lớp
Hóa ra say tỉnh chỉ còn tôi !!!
Bùi Khiết
Leave a Reply