Biết bao giờ về lại nhánh sông xưa
Bên ngưỡng cửa MẸ còn hoài đứng đợi
Chiếc áo bạc phất phơ trong gió thổi
Mắt đã mờ vì khóc, nhớ bầy con
Vài đứa bạn đã yên bề chồng vợ
Cuộc sống nghèo luôn bận bịu, lo toan
Lại có đứa vùi thân nơi biển lớn
Phút cuối cùng, mắt nhìn thấy được chi
Nhớ người xưa và nhớ lúc phân ly
Nụ hôn cuối mất dần vào dĩ vãng
Nơi ngõ vắng không còn ai đứng đợi
1 thời yêu, vỡ vụng, chẳng tao phùng
Từng góc phố hay con đường lá rũ
(Nhớ lặng thầm như tàn lửa lặng câm)
Đời cứ lật từng trang, từng trang mới
Nên mỗi ngày cùng nỗi nhớ đi chung
Biết bao giờ về nghe câu ru cũ
Võng sau nhà, bà với cháu đong đưa
Mưa bong bóng, nắm tay bà, đi học
Cười rất nhiều và ước mãi mưa rơi
Bà bây giờ đã nằm yên dưới mộ
Con đường xưa đã khác lối, thay tên
Bao gió bụi phủ vai người viễn xứ
Mắt mỏi mòn, trông về MẸ, lòng đau !
7/15/02
HTC
Leave a Reply