Nghe bất ngờ dội lại tiếng cô đơn
trầm và đục mơ hồ như tiếng thán
ta cũng biết đã năm cùng tháng tận
nữa xuân thì không cánh vụt xa bay
giờ còn gì giữa trắng đôi bàn tay đ
ường chằng chịt và đâu là ngỏ cụt
ta sợ lắm khi biết mình bất lực
đã thua rồi canh bạc đỏ đen ơi !
ta lang thang vô định giữa đất trời
cười nửa nụ miệng trề ra như mếu
tuồng diễn vẫn chưa tàn trên sân khấu
ta tên hề đóng kịch chỉ ta coi
giữa lòng đường vàng vọt ngọn đèn soi
chiếc bóng đổ lê thê dài, ôi tội
ta bất giác so vai mình đi vội
bước miên man, không biết ở đâu, nhà
tháng 7, 2000
NQNV
Leave a Reply