Khi sân chơi không một bóng người
tàn cuộc vui mỗi người đi mỗi ngả
ta ngồi lại một mình trên ghế đá
nhìn ra xa phía trước mặt đăm đăm
có phải mình đang ngồi ở đó không
lòng tự hỏi hồ nghi, chưa chắc chắn
mười năm trước mười năm sau khác lắm
thơ cũng qua nhiều giai đoạn gập ghềnh
đã không còn như trước nữa là anh
đời quay quít tình quay như chong chóng
chưa cố nắm nên chưa từng hụt hẫng
kỷ niệm không nhiều – niềm đau quá mong manh
tiếc không anh, còn lại chỉ trống không
sân chơi đổi theo kẻ đi người đến
ta ngồi lại có chút gì lưu luyến
câu thơ buồn gieo đoạn cuối chênh vênh
tháng tư rồi muà xuân đến một mình
vì bên cạnh em không còn anh nữa…
NQNV
Leave a Reply