Một muà thu hoang phí chẳng làm thơ
Muà đông đến tay tôi cầm bút viết
Gió thổi mạnh những hàng cây rên xiết
Đời trong tôi vụt đẹp đẽ vô cùng
Đẹp như lúc này buốt giá căm căm
Cánh cửa sổ đập rầm rầm đến tội
Gió rít từng cơn vui như trẩy hội
Và tôi ấm lòng trong chiếc áo phong phanh
Đã không còn ý nghiã nữa đâu anh
Những buồn vui không còn phân được rõ
Sạch nhẵn túi trong một bàn đen đỏ
Canh bạc tình yêu gian trá vô cùng
Thì chính lúc này giữa một đêm đông
Cho tôi tự dối mình trong giây lát
Cho tôi bật nổi đau thành tiếng hát
Từ những bầm đen sưng tấy ở trong lòng
Cho tôi một lần đi đón muà xuân
Và cứ ngỡ như mình đang hạnh phúc
Để giả sử tình yêu là có thật
Để thấy mình chưa hẳn quá cô đơn
tháng 12, 2001
NQNV
Leave a Reply