Từ Em gọi Tôi Cánh Lá
Gió tình thiên cổ luân hồi
Hương xưa qua đời chưa lạ
Tóc dài đã chẻ lệch ngôi …
Tôi vẫn chạy đuổi mặt trời
Lâu rồi chừng quên mất bóng
Từ Em gọi Tôi: Tuyệt vọng
Chân si ngại giẵm buớc cuồng …
Bàn tay níu, bàn tay buông
Tôi diễn trọn tuồng bội bạc
Nhập vai là hồn đã lạc
Mất Em, mất cả chính mình …
Tháng tám không còn thần linh
Tôi vẫn một mình hương khói
Tự vấn để rồi tự hối
Có điều đáng nói mà không
( Yêu Em còn giữ trong lòng! )
Leave a Reply