Anh có thể đừng yêu em nữa không ?
Em là kẻ chuyên thả mồi bắt bóng
Đùa cợt tình anh cho tràn thêm ngọn sóng
Em ghét mặt hồ mãi phẳng lặng bình yên
Anh cứ làm một ga nhỏ bên đường
Mà tàu em chở chuyên ngàn nỗi nhớ
Đuổi tình xa mệt nhoài bao hơi thở
Em cũng không màng, rong ruổi với thời gian
Anh ước gì không trong những đêm rằm ?
Giọt sương khuya còn hằn in trên mắt
Em mơ về một vầng trăng đã khuyết
Người xa đó bắt hồn em rên xiết
So sánh anh hoài, ừ khá giống mà thôi
Anh bên lở người ta ở bên bồi
Em chính giữa là dòng sông gian trá
Cướp bên này bồi đắp phía bên kia
Anh có thể nào đừng yêu em nữa ?
Vì đêm về em vẫn nhớ người ta
Cạnh bên em, lời anh quá thật thà
Em không thể chia tim thành hai nửa
Những buổi chiều khi anh vừa gõ cửa
Em giật mình, háo hức ngỡ người mơ
Tay run run em nén nỗi mong chờ
Òa thất vọng thấy mắt mình lệ đẫm
Hay tình anh bớt đi một chút thắm ?
Bớt ghen hờn bớt cả những chăm lo
Để cho em bớt được những dày vò
Không mơ ước rằng anh là người mộng
BBV