Poems Collection

Poems I've collected …

Phố Vắng

Written By: moonie - Aug• 17•13

Nghe bất ngờ dội lại tiếng cô đơn
trầm và đục mơ hồ như tiếng thán
ta cũng biết đã năm cùng tháng tận
nữa xuân thì không cánh vụt xa bay

giờ còn gì giữa trắng đôi bàn tay đ
ường chằng chịt và đâu là ngỏ cụt
ta sợ lắm khi biết mình bất lực
đã thua rồi canh bạc đỏ đen ơi !

ta lang thang vô định giữa đất trời
cười nửa nụ miệng trề ra như mếu
tuồng diễn vẫn chưa tàn trên sân khấu
ta tên hề đóng kịch chỉ ta coi

giữa lòng đường vàng vọt ngọn đèn soi
chiếc bóng đổ lê thê dài, ôi tội
ta bất giác so vai mình đi vội
bước miên man, không biết ở đâu, nhà

tháng 7, 2000

NQNV

Quên Mình

Written By: moonie - Aug• 17•13

Mới hôm rồi anh hỏi có vui không
câu thăm hỏi lẽ thường ai cũng có
em bối rối băn khoăn mà chưa rõ
thật ra mình năm tháng có còn vui ?

chia tay nhau dạo ấy ngậm ngùi
lời chúc cuối anh trao và em giữ
đời con gái đến mười hai bến đổ
bến nào, anh, mới thật là bến trong ?

em không còn biết nữa mình vui không
khi hạnh phuc\’ trở thành đồ xa xỉ
dẫu có lúc bất ngờ trong mộng mị
em mơ ra khuôn mặt chẳng là chồng…

em không còn biết nữa mình vui không
thôi đừng hỏi lại điều anh đã chúc
để năm tháng cứ đi về vùn vụt
em quên mình, chắc chắn sẽ quên anh

tháng 9, 2000

NQNV

Tên Một Người

Written By: moonie - Aug• 17•13

Ai đó bỗng gọi tên người nhức nhối
tháng năm ơi, sao đếm cứ ngậm ngùi
ngày buồn quá mây dâng sầu vời vợi
vô tình thôi mà lệ nhẹ nhàng rơi

em từ ấy hơn một lần ngoảnh lại
mà chân đi mải miết xa càng xa
là cuộc sống đặt định rồi có phải
mỗi con người một cảnh cứ bôn ba

sao anh nhỉ mười năm mình biền biệt
chắc anh vui, em nghĩ, tự dỗ dành
và thỉnh thoảng giấc mơ về da diết
em như còn nhận rõ bóng hình anh

ừ thì ra quên một người không dễ
ngày xưa em cứ tưởng sẽ quên mau
ai đó gọi tên người da diết thế
trùng tên thôi, sao lại tái tê sầu

NQNV

Tro Xám

Written By: moonie - Aug• 17•13

Chị ngồi xuống gốc sung khô đầu ngõ,
mái tóc vừa mới nhuộm vẫn còn xanh
lá lao xao cây hát điệu yên lành
gốc sung chảy nhựa đầy như máu đổ

kể từ đấy người đi không về nữa
cây sung già mặc niệm đứng suy tư
mẹ bảo rằng căn nhà quá âm u
thôi hãy chặt cây sung làm cũi đốt

và giống chị gốc sung giờ cô độc
chảy những giòng như lệ đã đầy vơi
đêm vô tư sao sáng ở trên trời
chị bất giác mong anh về da diết

anh vẫn bảo chị ngày xưa mắc biếc
sáng như vì sao sáng giữa đêm đen
cây sung xưa xanh lá đứng dịu hiền
như đồng loã nụ hôn đầu vụng dại

chị bất giác lại thở dài tê tái
đáng lẽ ra hy vọng chết lâu rồi
hai mươi năm hờ hững tháng năm trôi
nếu còn nhớ anh đã về gặp lại

mẹ của chị đem cành sung đốt củi
cháy như lòng chị cháy giữa đêm thâu
một lần thôi tiễn biệt mối tình sầu
rồi lụi tắt trong màu tro xám lạnh

tháng 8 năm 2000

NQNV

Và …

Written By: moonie - Aug• 17•13

Và em có lúc mộng mơ
những giấc mơ không ai thèm nghe kể
có lúc đêm nằm thở dài lặng lẽ
sợ ngaỳ mai và cũng mong ngày mai

và em như một kẻ chạy đua
đã mệt nhoài nên đứng lại nhìn sau lưng
lớ ngớ bấm đốt ngón tay khóc cười lở dở
và ca lên những câu hát cuối cùng

đừng nhìn em với ánh mắt bao dung
như thấu hiểu em vẫn tin có một điều kỳ diệu
sẽ đến với mình… chắc chắn nay mai
cũng đừng đưa cho em bờ vai

em đâu phải đang đi tìm điểm tựa
em chỉ muốn trong muôn vàn khổ sở
có một niềm vui… đã mãn nguyện rồi

tháng 12, 2000

NQNV