Người đi qua với một áng thơ buồn
Người đi qua với nỗi lòng day dứt
Người đi qua với những điều không thực
Và tất cả đi qua không hẹn ngày về…
Tôi ôm trên tay nặng trĩu những câu thề
Bỗng một sớm biến thành mây bay bỗng
Là một sớm tôi không còn mơ mộng
Những câu thơ xơ xác, tả tơi…buồn
Trong thơ tôi từ đấy chẳng có hồn
Tê tái lạnh như xác người đã chết
Tôi cứ viết như là tôi phải viết
Để hiểu mình, và cũng hiểu đời hơn
Những cuộc tình qua không vui không buồn
chưa thề hẹn nên chưa lần phụ bạc
Tôi chấp nhận những điều không thể khác
Và lòng mình năm tháng mỗi dày thêm
Anh đến với tôi có thể thật chân tình
Cũng có thể lại trò đuà dai cũ
Tôi không muốn thêm một lần giả sử
Thêm một lần sơ ý để mình đau
Thì coi như duyên tận đợi nghìn sau
Tôi sẽ hát những điệu tình rất cũ
Tặng cho anh giáng sinh về rộn rã
Theo đất trời mình cũng cứ nên vui
Thứ lỗi cho tôi thêm cuộc tình trôi
Tình chết yểu nghiã là đang sống mãi
Thơ không kết nghiã là còn để lại
Một chút gì để tiếc…để mà vui
NQNV